Lời Người Sáng Lập

Chào bạn, 

Hẳn bạn đã đọc một số bài viết của tôi.  Chắc bạn cũng sẽ thắc mắc tôi là ai chứ?

Tôi là…  

Nguyễn Lê Kim Ngân.

Tôi được sinh ra trong một gia đình nửa tri thức và nửa lao động.  Mẹ tôi là một giáo viên Sinh học đã về hưu còn ba tôi từng là một người đam mê hội họa và ca hát, nhưng nghệ thuật thời đó tựa như một món quà xa xỉ, vì thế ông đã làm nhiều nghề để kiếm sống thay vì trở thành một nghệ sỹ.

Bỏ qua những năm tháng rong chơi với cây đàn Organ, con đường tôi đi bắt đầu là lúc mình 9 tuổi.  Ngôi trường nho nhỏ nằm trên con đường Nguyễn Du, Nhạc Viện Thành phố Hồ Chí Minh.  10 năm dài đằng đẵng tôi ở đó là khoảng thời gian muốn quên cũng quên không được, muốn nhớ cũng nhớ không xong vì nó chất chứa rất nhiều dấu vết của tuổi thơ, của bạn bè, của buồn và của vui, lẫn lộn.  10 năm đó cũng quãng thời gian tôi ở gần âm nhạc nhất trong đời mình.  Tất cả là với âm nhạc, về âm nhạc và dành cho âm nhạc.  Tất cả mọi thứ xung quanh tôi dường như chỉ có âm nhạc.

Kết thúc 10 năm, tôi ra trường, hụt hẫng.  Dường như chặng đường của mình vẫn còn đang dang dở đã phải kết thúc….

Tìm thấy chính mình.

Cái nắng oi ả của mùa hè năm 2012 rọi xuống những tán cây bàng lá vàng lá đỏ.   Trên sân khấu,  một anh bạn khiếm thị đang ca một câu vọng cổ nghe rất mùi, chung quanh tôi là những cái áo xanh nhấp nhô dòng chữ “Trường Cao Đẳng Văn Hóa Nghệ Thuật Thành Phố Hồ Chí Minh”, họ chen chúc nhau để nhìn thấy rõ hình dung chàng trai đang hát trên sân khấu.  Còn anh bạn đang say sưa trên sân khấu thì chẳng cần nhìn một ai cả, vì anh ấy đâu có khái niệm gì về hình ảnh? Mãi đến sau này, anh ấy đã trở thành một trong những người bạn thân nhất của tôi trong suốt ba năm tại trường Cao Đẳng.  Giọng hát vừa dứt, tràng pháo tay vang lên giòn giã, chương trình “Chào Bạn Mới” cũng được kết thúc như thay cho lời chào của các anh chị khóa cuối dành cho những tân sinh viên, là tôi.

“Ở đây cũng được….”, tôi đứng giữa những lớp áo xanh đang chen nhau đi qua đi lại và thầm nghĩ.  Nhưng tôi đâu biết rằng, quãng thời gian ba năm đó của tôi sẽ đẹp như một cuốn phim thanh xuân tua nhanh và không bao giờ quay trở lại nữa.

….

“Ông này, có nhiều khi tôi còn không biết bộ đồ mình đang mặc trên người có phải là đồ của mình không nữa.” – Tôi quay sang nói với một cậu bạn thân khác của mình, bây giờ đã là một ca sĩ nổi tiếng.  Cậu ấy im lặng một hồi, rồi búng búng những ngón tay, cái đầu lắc lắc gật gật.  Năm II của Cao Đẳng chuyên ngành Sư Phạm Âm Nhạc tôi nhận ra chính mình dường như không phải là mình ngày trước nữa.

Tôi,  hình như đã trở thành một người khác, hoặc phải chăng…

Tôi đã tìm thấy chính mình?

Mở một cánh cửa mới. 

Năm III Cao Đẳng, đắn đo mấy ngày trời tôi mới dám nhận lời làm thay cho một vị trí trợ giảng môn Âm Nhạc ở trường Quốc Tế SSIS trong sáu tháng.  Thực lòng, tôi chưa hề sẵn sàng cho bất cứ chuyến đi nào mạo hiểm đến thế.  Dù đã lăn lộn hai ba cái trung tâm, tự mở cho mình một cái Lớp Nhạc nho nhỏ, nhưng…tôi đã có kinh nghiệm mấyđâu? Những gì tôi biết, tôi làm, cũng chỉ như một hạt cát rất nhỏ trong đại dương mênh mông…Dù là vậy,  nhưng ngòi bút định mệnh đã gạch một đầu dòng rất thẳng và đậm, cuộc đời tôi sang một trang mới khi tôi đặt tay ký hợp đồng với trường SSIS.

Ngày đầu tiên gặp Steven Thompson, người sếp đầu tiên của mình.  Tôi không hề nghĩ rằng, những ngày tháng về sau của mình tại nơi chốn này – Saigon South International School, sẽ trở thành những năm tháng đặc biệt đến như vậy.   Nhìn cách Thompson dạy nhạc cho bọn trẻ, tôi đã hiểu ra vì sao giáo dục của nước ngoài thật phát triển.  Từ đó,  mỗi ngày một chút, tôi nuôi mộng, mình phải trở thành một Giáo viên Âm nhạc…

Bước tiếp hành trình. 

Tháng 1 năm 2015, từ chối lời mời ở lại của Saigon South International School, tôi rút lui, xác định rằng mình phải học tiếp.  Học để củng cố kiến thức vì tôi còn quá trẻ.  Tôi muốn mình đủ vững chắc để có thể xây dựng nền móng cho một cái gì đó.  Ngay thời điểm ấy, cái-gì-đó đó với tôi vẫn chưa có hình thù cụ thể.

5 tháng sau, tôi học tiếp bậc Đại Học Liên Thông của Nhạc Viện Thành Phố chuyên ngành Sư Phạm Âm Nhạc.  Vậy là, tôi đi vòng vèo cũng quay lại nơi mình đã từng lớn lên.   Tôi quay lại những căn phòng cũ, nghe mùi gỗ thơm vẫn còn phảng phất trong không khí sau chừng ấy năm giữa đống bàn ghế ghỗ…

Lắng nghe trái tim.

Dường như việc ngồi yên một chỗ là điều hơi khó với tôi.

Lần thứ hai, tôi quay lại SSIS, với vị trí là một trợ giảng cho môn Kịch, công việc ấy bắt đầu vào mùa hè năm 2015.

Alan Heatwole, người sếp thứ hai của tôi cũng là người khiến tôi có rất nhiều suy nghĩ về nền giáo dục của Mỹ.  Tuy cả Stephen và Alan đều có nền tảng giáo dục của “đất nước của những giấc mơ”, nhưng phong cách của họ đều rất khác nhau.  Tôi đã hoang mang và shock…

Nhưng, tôi tin vì một lý do nào đó, định mệnh đã đặt tôi vào vị trí này.  Chắc chắn phải có một lý do…

Nếu như nói không ngoa thì cơ hội là do mình tạo ra.  Quãng thời gian làm việc tại SSIS cho tôi có cơ hội giảng dạy Piano cho rất nhiều học sinh nước ngoài.   Với bản tính thích cái mới lạ, ham tìm hiểu và một phần để làm phong phú hơn cho tiết dạy của mình, tôi lên Internet nghiên cứu những phương cách dạy Piano của giáo viên từ các nước khác, tôi tìm hiểu về cách họ truyền đạt kiến thức âm nhạc đến trẻ em như thế nào, cách họ làm cho mọi thứ phức tạp trở nên đơn giản ra sao.   Hay đôi khi là, cách họ khơi dậy những cảm xúc về âm nhạc trong trẻ, cách họ khiến cho trẻ thích thú hơn với những tiết học Piano khó khăn..vv…vv….Tìm thì ắt phải gặp, tôi đã gặp được những ý tưởng rất khác biệt, rất thú vị và  có những ý tưởng thay đổi cách nhìn nhận của tôi về việc dạy Piano. Những điều đó, đã thúc đẩy tôi mạnh mẽ tiếp tục dấn thân cho chặng đường giáo dục âm nhạc.

Tin vào trái tim.  

Một buổi sáng nọ khi đang ngồi trong văn phòng của mình đọc một vài tờ báo tin tức.  Alan ngồi phía bên trái của tôi.  Hẳn anh ta cũng đang xem thứ gì đó như một trận cầu.  Tôi bỗng giật mình, lồng ngực của tôi cảm nhận có thứ gì đó vừa mới nổ bên trong và một câu hỏi  bắn qua như ngôi sao chổi hiện lên giữa đêm đen : “TÔI ĐANG LÀM GÌ THẾ NÀY?”

VÌ SAO TÔI LẠI Ở ĐÂY?

ĐÂY CÓ PHẢI LÀ ƯỚC MƠ CỦA TÔI?

ĐAM MÊ CỦA TÔI Ở ĐÂU?

Từng câu hỏi xuất hiện và như những người khổng lồ, chúng bóp nghẹt tâm trí tôi như bóp một con dế choắt.  Đem những băn khoăn trong lòng tâm sự với người-bạn-thân của mình, anh khuyên tôi hãy suy nghĩ thật kỹ và lường trước những cái giá của quyết định khi tôi đã lựa chọn đáp án cuối cùng.  Không cần quá lâu để cân nhắc, tôi quyết định, phải sống cho đam mê của mình một lần.

Đi theo trái tim – Làm theo lý trí.

Ngày nộp đơn xin nghỉ ở SSIS tôi không buồn và nhiều đêm trước đó tôi cũng không khóc.  Chỉ có một lần duy nhất tôi rơi nước mắt đó là khi phải nói với học sinh rằng tôi sẽ rời đi và không còn ở đây nữa vào năm sau, lúc ấy tôi đã khóc.

….

Ngày 1 tháng 8 năm 2017, lần đầu tiên được gặp mặt những người đồng nghiệp mới tôi đã không tránh khỏi sự hồi hộp.  Ngày 15/08/2017, lần đầu tiên  được gặp mặt các bạn học sinh mới tôi cũng không tránh khỏi sự lo âu.   Mỗi ngày, mỗi ngày, tôi học được rất nhiều thứ từ vị trí là một giáo viên dạy âm nhạc.  Các em học sinh dạy tôi nhiều bài học mà tôi chưa từng được học ở một giảng đường nào và chính tôi cũng tự dạy cho mình nhiều điều mà tôi chưa từng gặp ở một vị trí nào trước đây.  Điều quan trọng là tôi đã sống được với ước mơ của mình và dám đi theo trái tim mình.

“Chặng đường nào trải bước trên hoa hồng bàn chân cũng thấm đau vì những mũi gai”.  Nếu một hạt giống khi rơi xuống đất không tự chết đi, nó sẽ không  nứt vỏ ra và đâm chồi lên khỏi mặt đất được.  Khó khăn vẫn còn phía trước, nhưng trái ngọt của nó là những bông hoa thơm ngát khoe sắc dưới ánh nắng cuộc đời.  Tôi tin rằng rằng những gì tôi lựa chọn sẽ dẫn tôi đến chặng đường vinh quang phía trước dù nó sẽ còn rất xa.

Xin cảm ơn bạn vì đã đọc đến đây.  Mong rằng những bài viết đóng góp và chia sẻ của tôi trên trang blog này cũng sẽ đóng góp một chút gì đó hữu ích cho cộng đồng và cho bạn.

Cảm ơn bạn rất nhiều vì đã theo dõi và quan tâm đến toidaypiano.com

Thân mến,

Nguyễn Lê Kim Ngân.