25 năm qua. Khi bắt đầu học về những nốt nhạc đầu tiên trong đời mình, tôi không bao giờ nghĩ rằng sau này mình sẽ trở thành một giáo viên dạy đàn. Tôi chưa từng thể hiện là một học sinh xuất sắc về kỹ thuật hoặc là một đứa trẻ siêng năng tập luyện. Mỗi ngày đến lớp, tôi đều mang theo một hộp bút màu và một cuổn tập tô màu. Tôi sẽ tô từ lúc đến lớp cho đến lúc tiết học kết thúc và thế là tôi chẳng hề học được bao nhiêu cả trong khoảng 1 năm trời ở một nhà thầy giáo già.
Ngay cả khi bắt đầu đi học Nhạc Viện, tôi cũng chứng tỏ mình là đứa trẻ ham chơi, không thích học hành khổ luyện. Tôi bùng tiết những môn phổ thông như Hợp Xướng, Piano, vv….vì giáo viên quá khắt khe và bài học cũng quá khó. Có lần mẹ tôi mãi mà không thấy con mình ôn luyện gì vì có lẽ đã đến thời điểm thi cuối năm, tôi phải giả vờ đem tập sách ra, đọc như thật rồi thì còn ngồi đọc cho mẹ nghe. Nhưng lưới trời lồng lộng, mẹ phát hiện ra khi thầy cô gọi điện thoại về, đêm hôm đó, một phần vì đau thì ít, nhưng buồn vì chính mình thì nhiều, tôi nằm khóc đến lúc thiếp đi lúc nào không hay.
Tôi sẽ không bao giờ trả lời được câu hỏi vì sao âm nhạc lại lựa chọn mình, đôi khi chỉ đơn giản vì có lẽ, nó đã lựa chọn mình. Đôi khi tôi thầm nghĩ, nếu ngoài dạy nhạc và chơi nhạc ra, tôi sẽ làm được cái gì khác nữa chăng? Tôi yêu nhạc như bản năng vốn có của mình. Tôi yêu những đứa trẻ như yêu những giai điệu đẹp. Tôi muốn hiểu về chúng nhiều hơn, muốn dùng âm nhạc động chạm vào tâm hồn chúng, muốn chúng cảm nhận nét đẹp đẽ của từng thanh âm, của cái gì đó rất mơ hồ mà âm nhạc mang lại, một phương thuốc làm cho người ta thấy cuộc đời này đẹp hơn. Tôi thích khơi gợi chúng những cảm hứng về âm nhạc, về màu sắc âm thanh. Điều đó có vẻ không kỳ lạ lắm khi người ta nói, “ÂM NHẠC LÀM THAY ĐỔI THẾ GIỚI.”
Mỗi ngày trôi qua, lại là một thử thách mới. Tôi luôn phải nâng cấp để cho chính mình được đổi mới và phát triển, làm sao để học sinh của mình cảm nhận thế giới âm thanh nhiều hơn, khơi dậy những điều tốt đẹp trong lòng các em, vui vẻ hơn, hạnh phúc hơn, tin tưởng hơn. Điều đó phải là sứ mệnh của tôi, phải là điều khiến tôi luôn thấy trăn trở khi nhìn những cặp mắt thơ ngây đó đang hướng về tôi, chờ đợi. Và làm sao để cho những giáo viên cũng mang một sứ mệnh giống như tôi, có thể chạm tay gần hơn mục đích của mình, có thể nhận ra giá trị của việc truyền đạt kiến thức, giảng dạy âm nhạc cho mỗi học sinh là quan trọng thế nào.
Chúng ta đang bước vào thời đại mới, một kỷ nguyên mới của khoa học, của công nghệ. Và chúng ta đều biết rằng, âm nhạc là không giới hạn. Việc giảng dạy âm nhạc cũng thế, nhận thức được nhu cầu của việc giảng dạy âm nhạc một cách chuẩn hóa hơn, thú vị hơn cũng như phong phú hơn, sẽ đem đến nhiều giá trị và ích lợi hơn cho người học cũng như mở mang cho người dạy những tri thức mới hơn, hoàn thiện chính mình. Đó cũng chính là lý do cho việc tôi làm trang blog này, để có thể chia sẽ cho nhiều người giáo viên cũng mang một tình yêu và đam mê giống như tôi.
Cuối cùng, vì sao tôi dạy Piano? Vì tôi muốn có một thế giới tốt đẹp hơn cho mọi người và cho chính mình.