Tùy bút 3 – “Học Piano chán lắm…!!!”

Sienna buột một câu nói vô tình với tôi:
Nó chán lắm vì cô cứ bắt con làm đi làm lại hoài một thứ…
– Con nghĩ thế à?
– Thì nó đại khái là vậy đó!

Rồi Sienna vụt chạy đi.  Cái nón màu hồng của con bé nhấp nhô bên những cái nón nhỏ khác ở giữa sân trường trưa hè nóng nực mà không quên bỏ lại tôi đang nửa đứng nửa ngồi với một cảm xúc đang đầy ấp bên trong: Trống Rỗng.  Tôi chẳng thể nghĩ được gì nữa.

Bần thần khoảng 3 giây, tôi tự hỏi mình:

“Học Piano chán như thế thật sao? Mình đã làm gì?”

Trở về nhà sau cơn mưa nặng hạt, câu nói của Sienna ám ảnh tâm trí thôi.  Sau tất cả những gì tôi làm, cố gắng cung cấp kiến thức, cố gắng truyền đạt tri thức, kiên nhẫn hướng dẫn, tận tình dạy bảo,…tất cả đều chỉ góp nên một chữ “chán” từ con bé.

“Vậy là tôi nhận ra, phương pháp đúng tốt hơn là nỗ lực hết sức.” – Diane Hidy

Và hôm nay, sau tất cả những gì tôi nghĩ rằng đúng, đã chống lại tôi.  

Một giấc mộng ảo tưởng ngọt ngào ngày nào giờ đây trở về và hiện nguyên hình thành một con quái vật làm tôi sợ hãi…Thật sự có những thứ đã không hề giống như tôi từng nghĩ.  

Trong tâm trí tôi, lớp học Piano phải là một khoảng thời gian vui vẻ, tràn đầy năng lượng và luôn được bọn trẻ đón nhận một cách nồng nhiệt nhất.  Đó không chỉ là nơi bọn trẻ có thể ngồi xuống và biểu diễn những bản nhạc nổi tiếng, đó còn là là nơi trẻ cảm thấy chúng được lấp đầy bởi âm nhạc, khi bước ra khỏi khỏi lớp, chúng tiếc nuối vì phải chia tay Âm Nhạc. 

Nhưng, làm sao để những ảo tưởng đó gắn liền với một hiện thực đây.  Sự thật là khi trẻ học Piano nếu như không kiên nhẫn tập luyện, chúng sẽ không có được thứ mà chúng mong muốn.  

Nếu chỉ chơi một bản nhạc cho vui, chúng có thể cả đời sẽ chỉ chơi được một bản nhạc ấy.  

Nhưng nếu có được một nền tảng tốt, cả đời chúng sẽ chơi được vài trăm bản nhạc khác nhau.

Nhưng cơ bản là gì, là những thứ chán ngắt được làm lặp đi lặp lại, nền tảng được tạo dựng từ thói quen và sự tập luyện. Giống như việc học cửu chương trong môn Toán, lúc đầu mới học rõ là rất khó để nhớ, nhưng việc sử dụng nó hàng ngày làm cho người học in sâu lượng kiến thức đó vào tâm trí, và nó đi vào tiềm thức như là một thói quen vậy.

Vậy thì, làm sao để kết hợp được giữa cái nhàm chán với cái thú vị và tạo sự cân bằng, vừa thúc đẩy được trẻ học nhạc, vừa cho chúng có một nền tảng vững chắc trong âm nhạc, vẫn là một câu hỏi khó trả lời cho tôi.

29.10.2016 

Nhật ký một cô giáo dạy Piano

 

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!