Dạy Piano và những “lầm tưởng” – Phần 4: Tập luyện, tập luyện, tập luyện

Dường như phần lớn thời gian của một nghệ sỹ Piano là dành cho việc tập luyện.

Đôi khi mình nghĩ các chương trình biểu diễn lớn hay nhỏ đều cũng giống như một dạng bài tập. Nơi những người chơi nhạc sẽ rèn luyện các kỹ năng để trở nên thành thạo và ngày-càng-thành-thạo-hơn-nữa.

Khi dạy Piano, mình cũng luôn khuyên học sinh phải thường xuyên tập luyện. Tuy nhiên, cũng giống như người lớn xách cặp đi làm để cuối tháng có lương. Trẻ em, cũng cần có động lực để tập luyện. read more

Dạy Piano và những “lầm tưởng” – Phần 1: Hai mươi tám năm

Bắt đầu có những tiết dạy đầu tiên vào năm 16 tuổi cho đến nay mình cũng đã trầy trụa trong nghề được hơn 15 năm. Từ xuất phát điểm là một sinh viên được đào tạo chính quy từ trường nhạc cho đến một giáo viên âm nhạc chuyên nghiệp tốt nghiệp loại giỏi. Học hành đủ thứ các chứng chỉ và phương pháp. Thế nhưng, mình vẫn không thoát khỏi cái gọi là, hố-sâu-của-ngộ-nhận. read more

* 1 – Tôi có thực sự hiểu học sinh của mình không? 

Những câu hỏi bạn sẽ muốn tự hỏi nếu bạn là một giáo viên dạy Piano 

Hiểu rõ đối tượng mình đang giảng dạy là một trong những kỹ năng quan trọng vì mỗi học sinh đều có những tố chất riêng biệt và khác biệt.  Tôi tin rằng để thành công trong việc giảng dạy piano, bạn luôn cần có sự quan sát sâu sắc và chậm rãi để có thể nắm bắt những gì bạn cần biết về học sinh của của mình.  Từ đó những gì bạn biết sẽ trở thành các công cụ hỗ trợ đắc lực cho hành trình phía trước.   read more

“Cảm Thụ Âm Nhạc có thật sự dành cho tôi?”

Hiện nay, tại đa số các lớp Cảm Thụ Âm Nhạc ở Việt Nam rất dễ nhìn thấy những hình ảnh sinh động của học sinh và cả giáo viên chuyển động cùng với âm nhạc. Vì thế đối tượng của bộ môn này thường được cho rằng chỉ dành học sinh dưới cấp tiểu học trở xuống. Nhưng sự thật thì có phải Cảm Thụ Âm Nhạc chỉ là nhảy múa và chuyển động?

Cách đây không lâu, tôi đã đọc được một bài viết có nội dung chỉ trích về bộ môn này với nhiều quan điểm rất cạn cợt. Tiếc là tôi không kịp lưu lại để làm tư liệu phản biện sau này. Trong bài viết, tác giả cho rằng những gì được gọi là Cảm Thụ Âm Nhạc thực chất là chủ yếu để câu giờ và làm tiền phụ huynh là chính. Sự thật là với những gì đang diễn ra tại hầu hết các lớp Cảm Thụ Âm Nhạc hiện nay thì tác giả bài viết có sự nhận định như vậy cũng không phải là lạ. read more

HỌC ĐƯỢC GÌ KHI TRỞ THÀNH MỘT GIÁO VIÊN NHƯ CHÚA GIÊ-XU ?

Đọc Kinh Thánh cũng một được một thời gian, mình nhận ra cuộc đời của Chúa Giê-Xu là một nguồn cảm hứng bất tận của những người đang chọn đi theo nghề gõ đầu trẻ. Dưới đây là những điều về Chúa Giê-Xu mình đã học hỏi được khi ở góc độ là một giáo viên.

——

Làm gương – Trở thành một chuẩn mực

Chúa Giê-Xu là một tấm gương cho 12 sứ đồ trong suốt quãng thời gian họ đi với Ngài. Ngài thể hiện ra những việc dù nhỏ nhất hay vĩ đại nhất, từ cách ăn uống hàng ngày, quan điểm về thuế và cho đến sứ mệnh cao cả. Chúa Giê-Xu luôn bày tỏ chính mình qua cách Ngài sống và hành xử với mọi người – một chuẩn mực không tì vết. Không phải bởi vì các camera vây xung quanh mình, hay vì ngàn lượt view hấp dẫn trên mạng xã hội, Chúa Giê-Xu chọn cách sống là chính mình, trở thành một tấm gương trong mắt mọi người. read more

7 BƯỚC GIÚP GIÁO VIÊN DẠY ONLINE THÀNH CÔNG

1. Hiểu về bản thân & Trân trọng món quà


Trên con đường vắng, có một thầy tu đang chậm rãi bước đi. Đi được một đoạn, vị thầy tu nghe thấy có tiếng ngựa phi văng vẳng ở phía sau lưng. Khi ông quay lại thì thấy có một người đàn ông đang cưỡi ngựa phi về phía mình. Đợi đến lúc người đàn ông và con ngựa chạy đến gần hơn, vị thầy tu bèn cất tiếng hỏi: “Thưa anh, anh đang đi đâu vậy?” Người đàn ông trả lời: “Tôi cũng không biết nữa! Hãy hỏi con ngựa!” và rồi người đàn ông tiếp tục cưỡi ngựa chạy đi.

Bạn nghĩ thế nào về câu chuyện trên? Có lẽ chúng ta đều thấy một chút hài hước vì tính hư cấu của nó. Làm sao con ngựa có thể điều khiển được người đang ngồi ở trên nó cơ chứ? Với sợi dây cương trên tay, thì người cưỡi ngựa phải có khả năng làm chủ con vật theo ý mình thì mới hợp lý. Nhưng bạn biết không, trong câu chuyện này, con ngựa chính là hình ảnh ẩn dụ cho tiềm thức của chúng ta.

Con ngựa cưỡi người cưỡi ngựa, cũng giống như một người bị tiềm thức điều khiển một cách vô thức. Khi chúng ta bị dẫn dắt bởi tiềm thức, nơi đã bị ảnh hưởng bởi những điều kiện từ quá khứ, thì chúng ta cũng sẽ giống như người đàn ông ngồi trên con ngựa trong câu chuyện ở trên. Cứ chạy về phía trước nhưng lại không biết lý do, không biết mình phải chạy đi đâu và cũng không biết tất cả những cuộc chạy đua này có ý nghĩa gì. read more

Tip 43: “Cô chúc con một ngày tốt lành!”

Nhịp lấy đà là một chủ đề rất rộng và đôi khi rất ít được đề cập đến trong các tiết học âm nhạc nói chung và piano nói riêng. Tuy vậy, trong âm nhạc, từ cổ điển đến hiện đại các câu nhạc được bắt đầu từ nhịp lấy đà thường hay hơn và hấp dẫn hơn so với các câu nhạc bắt đầu ở ngay phách mạnh. Rất nhiều các Etude nổi tiếng của Chopin có yếu tố nhịp lấy đà, và cả Yiruma, cũng rất yêu thích cách khởi đầu một nét nhạc ở phách nhẹ của một ô nhịp. read more

“Làm Bạn Với Cây Đàn” – Hãy để những đôi chân được nhảy nhót với âm nhạc.

Những tia nắng của buổi chiều lan dần trên các phím đàn.  Màn hình đã được bật sẵn và trên chiếc bàn gỗ màu nâu sữa là một cốc nước cùng với một cái chuông lắc màu nốt Mi.  Còn 15 phút nữa là đến tiết học của Thảo Nguyên, tôi lật cuốn giáo trình ra xem lại những mục tiêu đặt ra cho buổi học và thầm cầu nguyện cho mọi thứ sẽ diễn ra tốt đẹp.  

– Con chào cô Ngân!  read more

Bạn sẽ để cá trong hồ nào?

Ba tôi là người thích nuôi cá.

Khoảng hơn 10 năm về trước, khi ba tôi còn nuôi một con tai tượng to trong cái hồ xây bằng xi-măng đặt trước sân, chiều nào đi học về, tôi thường hay phải ghé mua bobo cho nó. Riết thành thói quen, ngày nào không mua là lại thấy thiếu. Nhưng không lâu sau, ba tôi đi xa nhà, con tai tượng cũng lặng lẽ đi xa.

Sau này, tôi không còn phải đi mua bobo nữa vì hộp thức ăn khô cho cá đã bầy bán phổ biến. Nhưng ba tôi thì vẫn giữ thói quen nuôi cá của ông. Những con cá la hán lả lướt lượn lờ trong hồ kính bóng láng làm lòng dạ ông khoan khoái. Có lần ông bảo muốn sắm một cái hồ mới to hơn để lũ cá được phát triển, nhưng nhà nhỏ, nên ý định cũng không thể thực hiện. read more

Làm sao để giải cứu Mr. Đếm Số không đếm số nữa?

Thứ tư tuần trước tôi nhận dạy một cậu nhóc khoảng 9 tuổi. Anh chàng rất hiền, ngoan, dễ thương, ít nói và có vẻ như không hề làm gì khiến tôi cảm thấy nguy hại. Mọi chuyện có vẻ dễ dàng cho đến khi tôi cho cậu bé học bài tiếp theo trong giáo trình Methode Rose cậu đang học…

– Nhưng cô ơi, chỗ này con không đánh được…
– Ủa? Sao vậy con? Con không nhớ đây là nốt gì à?
– Dưới đây không có số như trên đây, con không đánh được.

Vừa nói cậu vừa chỉ chỉ vào bài tập cũ ở trên đã được thầy giáo cũ đánh số rất ngăn nắp cho từng nốt nhạc. Tôi chỉ “À Ừ…” và vờ như những con số đó không hề làm mình bất ngờ cho lắm.  Vì thú thực, tôi bất ngờ khi đến thời điểm này người ta vẫn dạy Piano theo cách đếm số thế này.

Từ số thứ tự năm nốt đầu tiên…
Nếu như lật lại từ đầu cuốn giáo trình Methode Rose, chúng ta có thể thấy những con số được tác giả áp dụng ngầm với ý đồ các nốt theo thứ tự Do – Re – Mi – Fa – Sol sẽ là 1 – 2 – 3 – 4 – 5 để cho dễ dàng đối với người mới học. Học viên không cần phải thuộc lòng vị trí nốt, chỉ cần thuộc thứ tự số ngón trên bàn tay phải (12345) và bàn tay trái (54321) là sẽ đánh được những bài tập đầu tiên đó.

Nhưng đây cũng chính là một trong những lỗ hổng thiếu sót đầu tiên của giáo trình Methode Rose. Học viên cần được học về thứ tự ngón tay, thứ tự nốt và cách-đọc-nốt trên dòng kẻ nhạc, chứ không thể chỉ dựa vào các số thứ tự để nhìn và chơi, đó là những nguyên tắc phải đi chung với nhau khi vừa bắt đầu học. Tuy nhiên, đa số những học viên mới bắt đầu học đều áp dụng phương cách này…

Và đó cũng là lý do vì sao, khi dạy cho một học viên mới toe, chúng ta không nên sử dụng ngay giáo trình Methode Rose, nếu như không muốn mất thời gian về sau này.

Cho đến số ngón tay cho một bản nhạc…
Càng về sau chúng ta sẽ thấy nếu như chỉ nhìn chằm chằm vào những con số và phán rằng 1 là Do, 2 là Re, 3 là Mi, 4 là Fa, 5 là Sol thì đó là sai lầm. Nhưng đâu đó, trên thế giới này, vẫn còn những đứa trẻ “bị” hiểu như thế. Vậy để giải cứu một đứa-trẻ-đếm-số chúng ta sẽ bắt đầu từ đâu?

1. Thỏa hiệp với những con số
Không có cuộc chiến nào dễ chịu hơn là một cuộc chiến lựa chọn giải pháp hòa bình thân thiện. Tôi vẫn để những con số lên các phần của tay phải và tay trái, nhưng viết thưa thớt chúng ra và tránh lặp lại đối với những tiết tấu giống nhau. Dần dần những con số này cũng sẽ mất đi (vì giáo viên không còn viết nữa). read more

error: Content is protected !!