Nhật ký 4 – Ngày đầu tiên đi học…

         Một chiều mát mẻt tháng 9, tôi gặp Tiny lần đầu tiên.  Cậu nhóc có đôi bàn tay bé xíu vì chỉ mới 4 tuổi nhưng lại có cặp mắt to tròn đáng yêu hay nhìn tôi như một chú nai con.

Bỏ qua màn giới thiệu tên tuổi, tôi bắt đầu hỏi:

– Tiny, hôm nay là buổi học đầu tiên, nhưng cô không muốn dạy con cái gì cả…Hay là con chơi một bản nhạc cho cô nghe được không? Tiny đã biết đánh bản nhạc nào chưa ấy nhỉ?

– Dạ rồi ạ.  Thầy chỉ cho con…

– À, thầy ở trường của con hở? (Tiny học trường Quốc Tế). Vậy bây giờ con đánh cho cô nghe nhé!

– Dạ (gật đầu khe khẽ…)

Cái dáng bé xíu xiu lọt thỏm giữa cây đàn Grand Piano hoành tráng, nhấn nhấn những ngón tay vào phím đàn vang lên giai điệu của bài Happy Birthday.  Buổi chiều độ nhiên dang dở vì Happy Birthday khựng lại giữa chừng. Tiny quên mất một vài nốt tiếp theo trong đoạn điệp khúc…

Vậy là tôi được dịp trổ tài.  Ngồi chiễm chệ trên ghế, nhoẻn một nụ cười thân thiện, tôi rảo những ngón tay dài ngoằng của mình lên những phím đàn sáng choang bóng loáng…Tiny đứng kế bên nhìn chằm chằm vào bàn tay của tôi.   Hệt như thằng bé đang cố soi xem có cỗ máy nào đó đang chạy dưới lớp da thịt kia chăng?

Cậu chẳng nói gì cho đến khi tôi kết thúc bản nhạc.

– Cô ơi, bài này là bài Happy Birthday phải không cô…

– Ah đúng rồi!  Vậy là khi cô đánh thì Tiny mới biết đây là bài Happy Birthday đúng hông? 

– Dạ…

Vậy thì từ bữa sau mình học, cô sẽ dạy từ từ cho Tiny có thể đánh bài Happy Birthday thật hay và thật rõ ràng như cô vậy nghen.

Buổi học đầu tiên, đối với tôi nên là  Lắng Nghe và Trò Chuyện.  

Tôi rất thích nghe bọn trẻ nói và chơi trên đàn tất cả những gì chúng biết, từng nhìn thấy ai đó chơi, từng nghe ở đâu đó trên tivi, radio, buổi hòa nhạc, hoặc có thể từng học lõm từ người nào đó.  

Bất kể những gì chúng biết hoặc nếu không biết, tôi đều muốn chúng thể hiện trên đàn. Vì chính lúc đó, cơ hội của tôi sẽ đến. Nhưng không phải đứa trẻ nào cũng sẽ dạn dĩ nói chuyện với bạn ngay buổi đầu tiên,  lúc đó chính là thời cơ cho bạn được toả sáng, hãy gây ấn tượng với chúng bằng một bản độc tấu Piano.

Đối với học viên lớn tuổi hơn, chưa học đàn một ngày nào, tôi lại thích nghe họ nói về sở thích nghe nhạc của họ.  Về những trải nghiệm âm nhạc của họ, về sự hấp dẫn trong âm nhạc đối với họ, tạo động lực cho quyết định học Piano của họ.  Và cũng không quên nghe đến những mong muốn của họ, những băn khoăn khi bắt đầu học.  Có một số học viên lớn tuổi dù rất yêu đàn và đã đăng ký học nhưng khi đến với tôi buổi đầu tiên, lại tỏ ra lo lắng với nhiều câu hỏi.

Đối với học viên lứa tuổi Thanh – Thiếu Niên, việc học đàn có lẽ mang tính chất mong muốn được thể hiện và công nhận.  Vì thế, lắng nghe, trò chuyện và biểu diễn một vài bản nhạc hiện đại sẽ khiến chúng cực kỳ thích thú, và tạo động lực cho chúng nhiều hơn nữa. 

Việc lắng nghe và trò chuyện này phần nào cũng hiểu được cá tính của từng học viên và có một giáo án phù hợp cho mỗi cá nhân.  Tất nhiên chúng ta sẽ không thể nào viết giáo án riêng cho mỗi học viên, việc này mất rất nhiều thời gian.  Giáo án được soạn theo từng độ tuổi, nhưng việc truyền đạt kiến thức đến cho mỗi cá nhân nó tùy thuộc vào tính mềm dẻo của người giáo viên.

Lắng nghe và trò chuyện còn giúp tôi hiểu được rất nhiều về người đồng hành sắp tới của mình.  Một buổi học có thể sẽ không đủ giờ để biết hết tất cả những nhu cầu, tâm tư, tính cách của học viên.  Nhưng với một số những câu hỏi cần thiết, tôi có thể biết được học viên cần gì, ưu điểm, nhược điểm, các hạn chế về  kỹ thuật và các và từ đó các mục tiêu trong giảng dạy của tôi sẽ rõ ràng hơn.

Vincy là một cậu nhóc 9 tuổi đã học Piano được 1 năm trước khi gặp tôi.  Vincycó khả năng cảm âm tốt, đôi khi còn tự hòa âm cho giai điệu của một bài hát mặc dù không biết quãng 3 là gì.  Tôi giao cho Vincy bản Music box với giai điệu nhẹ nhàng dễ nghe và phần đệm tay trái đơn giản.  Nhưng trái với mong đợi của tôi, Vincy tỏ ra không mấy hứng thú và cậu không muốn tập vì cảm thấy nó quá “kỳ lạ”.

Tôi không hề nghĩ Music box là phức tạp với cậu ấy, nhưng vấn đề không phải phức tạp hay đơn giản.  Vấn đề là, Vincy không cảm thấy vui khi chơi nó. 

– Jazz và Blues thì sao cô? 

Câu hỏi của cậu bé khiến tôi bất ngờ.  Vincy còn chưa tốt nghiệp cấp I, làm sao có thể nghe đến Jazz và Blues? Nhưng điều đó quả thực rất thú vị, và tôi thấy một chút nuối tiếc vì đã không tìm hiểu về sở thích nghe nhạc của cậu trước đây.

Bữa học tiếp theo, tôi mang đến lớp bản When the saint go marching in với bản phối phong cách Blues đem đến cho Vincy và chơi thử cho cậu nghe.  Và, như những gì có thể xảy ra tốt nhất theo mong đợi của tôi, Vincy yêu thích nó.

 27.06.2016

Nhật ký  một cô giáo dạy Piano

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!