Âm nhạc có quan trọng với con không?

Ngày đầu tháng 10. Trở về từ một buổi thứ 7 bận rộn với Phú Mỹ Hưng.

.

Amy ngồi đối diện tôi, dấu vết thời gian in hằn những nét trên khuôn mặt cô, nhưng vẻ bộc trực và thẳng thắn của một người phụ nữ Đức vẫn hiện ra rất rõ rệt trước mặt tôi.   Amy bắt đầu nói với tôi nhiều thứ về San, cô con gái nuôi người Campuchia và nội dung xoay quanh việc lịch học hằng ngày của con bé, rằng nó có bao nhiêu tiết học tiếng Đức mỗi tuần, có bao nhiêu buổi học ngoại khaóa và phải làm bao nhiêu thứ trong một ngày để có thể lên giường ngủ lúc 7 giờ tối.

– Về cái phiếu khảo sát này…Ngân.  Tôi tin là em đã cố gắng để làm hài lòng tất cả mọi người.  Và qua đó cũng giúp chúng tôi biết rằng chúng tôi đang ở đâu trong việc hướng dẫn những đứa trẻ của mình trong việc học Piano…

– Vâng…

– Em biết không, và với những gì mà hai đứa nhỏ phải làm mỗi tuần như vậy, tôi sẽ cố gắng để bắt đầu xếp một lịch tập luyện Piano cho chúng…

Tôi bắt đầu hơi lơ đãng.  Từ trước đến giờ, phong thái của Amy đã luôn làm tôi ngưỡng mộ. Nhưng bỗng chốc nỗi hụt hẫng mơ hồ bên trong tôi từ đâu xông đến đột ngột và cuốn phăng đi cái cảm giác đó ngưỡng mộ đó, như một cơn lốc.   Mọi thứ trống không…

Tôi biết  trong tâm trí của Amy,  Piano thật sự cũng không đến mức quá quan trọng với hai con bé…

Nếu như nó không quan trọng, vậy thì tôi – một giáo viên dạy Piano, có cần phải chú trọng đến chất lượng của buổi học đó?

Và nếu như vậy…tôi ở đây làm gì?

.

– Nói cho cô nghe bài hát gần đây nhất mà con đã nghe đi!

         Tôi hỏi hai anh em Chris một câu hỏi cho buổi học Piano sáng hôm nay.  Tranh luận một hồi, chúng quyết định, bài nhạc gần đây chúng thích nghe nhất là một bản nhạc Epic trong trò chơi đánh trận ảo.  Đây là một bản nhạc anh em Chris luôn nghe trong lúc chơi game, chứ không phải nhạc trong game.  Thú vị nhỉ?

– Tại sao con thích bản nhạc đó?

– Vì nghe nó “sung”! Anh lớn trả lời tôi.

Tại vì…vì…nghe nó thì chơi game “sung” hơn! – Đứa em đi theo sau.

       Vậy là chúng tôi có dịp bàn luận với nhau về nghĩa của từ “sung”. Tôi thì cũng có dịp nói cho chúng nghe âm nhạc có tác dụng như thế nào đối với con người và vì sao chúng lại thích nghe nhạc Epic khi chơi game.

Như một thứ ngôn ngữ quốc tế, Âm nhạc chỉ nói một thứ tiếng duy nhất nhưng lại được hiểu bởi hằng trăm triệu công dân khác nhau trên thế giới.   Và cũng chỉ bằng âm nhạc, người ta không cần phải viết quá nhiều lời thoại cho một vở kịch, cho một cảnh phim, nhưng cũng có thể diễn tả được nội tâm của nhân vật ấy khắc khoải như thế nào.

Sự quan trọng của âm nhạc mơ hồ như cái gì đó không nhìn thấy được, nhưng lại có thể cảm nhận được.  Chúng giống như không khí. 

Và để cảm nhận được không khí quan trọng như thế nào, người ta chỉ có thể trải nghiệm qua việc không còn đủ oxi để thở nữa. 

Cũng như vậy, nếu Âm nhạc trở nên cạn kiệt, chúng ta có còn sống vui vẻ và hạnh phúc như bây giờ không?

                                                                                             Nhật ký của một cô giáo dạy Piano

  01.10.2016

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!