“Miss Ngân, do you play Pokemon Go?”
Marcus vừa bước lên cầu thang vừa ngoái đầu lại nhìn tôi hỏi nhưng chưa đợi tôi trả lời, thằng bé liến thoáng đủ thứ về các kiểu Pokemon, nào là hệ nước hệ lửa, rồi con nào nó thích nhất, con nào thích nhì… Tôi lắng nghe những chi tiết ấy giống như một người ngoài hành tinh vừa bước xuống trái đất và được giới thiệu về một chục các giống loài thú cưng khác nhau, vừa mèo, vừa chó, vừa gà, chim chuột các loại…
Vừa nhìn thấy cây đàn Piano đằng xa, Marcus đã phi ngay lên giường, nằm ườn ra đó và bắt đầu từ chối về việc học Piano.
“Nó chán lắm…”
“Nó khó lắm…”
“Con chỉ muốn chơi Pokemon thôi…”
Và Marcus khóc. Tôi không thể nào hình dung được, vì sao Marcus lại nói rằng Piano và chán trong khi thằng bé có thể đọc nốt và đàn khá trơn tru những bài tập đơn giản. Tất cả cũng chỉ là biện hộ. Marcus chỉ thích được vui chơi giống như trường học chứ không thích phải học nhiều. Đó là điều tôi nhận ra khi nhận dạy Piano cho những trẻ em nhỏ tuổi học ở trường quốc tế. Chúng không có khái niệm về việc tập trung làm việc trong một thời gian dài hoặc nghe lời giáo viên nói thế nào mà răm rắp vâng theo. Chúng luôn muốn sáng tạo và hoạt động. Việc tiếp thu kiến thức sẽ được truyền tải qua những trò chơi ở trên lớp và giáo viên ở trường Quốc Tế cũng là những người rất sáng tạo với rất nhiều cách giảng dạy phong phú. Đó cũng là những gì tôi được học từ môi trường làm việc của mình.
Buổi học Piano hôm ấy với Marcus thật sự khiến tôi thất vọng. Tôi thấy mình bất tài kinh khủng khi không thể truyền cảm hứng âm nhạc cho một đứa trẻ được. Vậy từ trước đến giờ những gì tôi học ở giảng đường chỉ là lý thuyết. Tất cả chỉ đề cập đến việc làm sao truyền đạt kiến thức cho học sinh chứ không nói phải làm sao để học sinh thấy phấn khích và yêu nó nhiều hơn. Thực tế quá tàn nhẫn hay là tôi đã tự làm khó chính mình?
Buổi học sau tôi lại quay lại với Marcus và Maya. Lòng tự nhủ rằng, mình phải làm điều gì đó thật đặc biệt để gây được sự chú ý của chúng. Trước đó một ngày, tôi lên mạng mò mẫm những tư liệu giảng dạy, tình cờ tôi đã tìm thấy Thẻ đọc nhịp Pokemon trên Pinterest. Điều đó quá kỳ diệu với tôi. “Cứ tìm sẽ thấy”, nó thật đúng với tôi. Không thể nào tuyệt vời hơn nữa. Tôi nhanh chóng lưu lại đường link và ngày hôm sau in ngay nó ra để sử dụng cho buổi học với Marcus và Maya vào ngay chiều hôm ấy.
Đúng như tôi dự đoán, Marcus và Maya đều không muốn phải bắt đầu học trước. Vì thế tôi đã cho chúng bắt đầu học cùng nhau. Trò chơi với các tấm thẻ đọc nhịp Pokemon được chúng hào hứng đón nhận với giải thưởng một cây kẹo mút cho người chiến thắng và quan trọng hơn là, những con Pokemon đó thực sự khiến chúng thấy vui vẻ và nhẹ nhàng.
Bạn có thể tìm thấy Pokemon Rhythm Cards ở đây: Pokemon Rhythm Cards
Với Pokemon Rhythm Cards tôi đã cho Marcus và Maia học đọc tiết tấu và tự sáng tác một bản nhạc của riêng chúng với việc tự lựa chọn cao độ nốt nhạc cho mỗi tiết tấu gắn liền với tên của Pokemon đã được cho sẵn. Tạo ra âm nhạc của chính mình thì còn gì tuyệt vời hơn?
Ngân là một giáo viên dạy đàn Piano và Âm nhạc cho trẻ em. Hiện cô đang dạy Piano tại Seoul, South Korea và song song đó là nghiên cứu phương pháp giảng dạy phù hợp cho lứa tuổi tiểu học. Cô là người sáng lập trang Tôi Dạy Piano.