1.

Nàng không rõ đã bao nhiêu tuần lễ trôi qua từ buổi học cuối cùng với Floris trước khi nàng quay về Việt Nam.  Những đoạn chat của nàng với Marloes cách quãng đều đặn cho đến tin nhắn mới hôm qua nàng gửi cho bà, thì đã xa một khoảng rất lớn ở giữa.  Marloes trả lời bọn trẻ vẫn khoẻ, Floris vừa quay lại trường học sau kỳ nghỉ đông và muốn biết ý định của nàng khi nào sẽ quay lại ọn trẻ. Nàng đặt cái điện thoại xuống bàn và đi nấu ăn. 

Tủ lạnh sau hai tuần không có thực phẩm giống như một cái bao tử từng được nhồi nhét đầy thức ăn ngon nay bị bỏ đói thành ra trống hoắc, đến nỗi, tiếng rầm rì của nó phát ra như của một gã béo đã nhịn ăn nửa thế kỷ.  Chậm rãi xem xét, nàng tìm thấy một nửa củ cà rốt và nhúm rau cải cúc, vài trái trứng đã hết hạn sử dụng xếp dưới đáy cánh cửa.  Đặt chúng trên bàn, nàng có thể tưởng tượng ra một tô mỳ gói tàm tạm.  Nàng gật đầu đồng ý với cà rốt, cải cúc và trứng gà, rằng đó có thể là ý kiến không tệ ngay lúc này.   Mỳ gói không phải món ưa thích của nàng. Nhưng nghĩ đến việc được đặt tay vào nấu nướng, bất kể là nấu thứ gì, cũng khiến lòng dạ nàng thấy râm ran sung sướng.  Cũng giống như việc đi dạy Piano cho bọn trẻ.  Em trai của Floris là Thomas, thằng bé cũng rất thích chơi đàn.  Giống như những đứa trẻ 8 tuổi khác, Thomas khá tinh nghịch và thấy khó chịu khi phải ngồi yên kiên nhẫn tập luyện.  Một phần khác, cậu chàng cũng chỉ thích chơi Theo ý mình và chơi những bài cậu thích.  Về phần nàng, không dưới mười lần nàng tự vấn bản thân có nên từ chối dạy Thomas vì cậu vẫn chưa sẵn sàng để học Piano.  Nhưng kỳ lạ là, cứ đến gần ngày thứ năm, ý nghĩ ấy lại lui đi, thay vào đó là cảm giác rộn ràng mừng rỡ, vì nàng lại sắp được đến gặp bọn trẻ.   

Nàng cắt cà rốt, rửa cải cúc, bắt cái nồi đất lên bếp điện và đun nước.  Rồi nàng với tay lấy cái điện thoại để xem lại tin nhắn của Marloes trong lúc chờ nước sôi.  “Chúng ta sẽ bắt đầu buổi học Piano vào tuần này chứ? Chúc em một ngày tốt lành! (Vẫy tay)”.  Nội dung tin nhắn chẳng có gì là đáng lo ngại, có lẽ như mọi khi, nàng hẳn sẽ đồng ý ngay lập tức.  Nhưng, lần này, nàng lại đắn do.  

Thật ra thì nàng đang lo sợ điều gì mà chưa nhắn lại cho mẹ của Floris? Chẳng phải là nàng rất thích đi được đi dạy đó sao? Tất nhiên, chân lý đó là sự thật tồn tại nàng chưa bao giờ chối bỏ.  

Sáng thứ năm, nàng nhắn Marloes chiều nay mình sẽ đến.  Một buổi sáng bận rộn, nàng vừa tranh thủ soạn bài, vừa vội vàng chuẩn bị cho tiết dạy online, tất nhiên, vẫn không quên nấu ăn cho mình.  Bốn giờ chiều, mặt trời rọi ánh vàng trong suốt vào căn hộ, tiếng xe cộ vẫn tu tu những âm thanh kéo dài và sự sống vẫn điềm nhiên hoạt động sau ô cửa sổ vuông vắn.  Nàng bước xuống đường, từ tốn cưng nựng khóm hoa hồng dây leo trước nhà.  Hiếm khi nào nàng bỏ lỡ vẻ đẹp của thiên nhiên nó nhắc nhở nàng rằng nàng vẫn thật may mắn vì nàng còn sống.  Nàng thong thả bước xuống nhà ga, chuyến tàu số 7 đưa nàng đến Banpo và một chuyến xe bus chở nàng đến khu Iteawon, 5 giờ kém 3 phút, nàng đã đứng trước cửa nhà Marloes.  

Nhấn chuông, và nhấn thêm một lần nữa.  Hồi đáp lại sự mong chờ của nàng không phải Floris, Thomas hay Marloes, mà là cô giúp việc.  Có thể Floris đang tập đàn chăng, nàng thầm nghĩ và bước vào trong.  Mae nói Marloes đang trên đường đón Thomas đi học về và cả hai sẽ có mặt trong vài phút, nhưng có thể Thomas sẽ không học chiều nay được vì cậu bị ốm, Floris thì đang ở trong phòng.  Nàng gật đầu và say yes như thể đã hiểu chuyện, nhưng vẫn không trốn được nỗi thắc mắc Floris đang làm gì, thằng bé có biết nàng đã đến chưa.  Tiếng đàn Piano văng vẳng xa, hoặc có thể tâm trí tưởng tượng của nàng đã vượt quá mức hiện thực cho phép.  

Căn phòng yên lặng, cánh cửa để hờ không khoá, nàng đẩy cửa.  Floris đang xoay người vào trong và mải mê chăm chú vào bộ Lego mới mua.  Nghe tiếng chào, thằng bé quay lại và chào nàng.  Những lời thoại chào hỏi nàng đã tập luyện một nghìn lần cho những buổi học giống giống như thế này lại được đem ra xào nấu.  Nhưng với khiếu diễn xuất tệ hại, nàng phải học cách làm điều đó thật chân thành.  

Câu hỏi cũ, bài tập ở nhà của con thế nào, nàng biết mình vừa đặt một gánh nặng cho Floris. Làm bài tập có chăng là thứ gánh nặng vô hình cho những đứa trẻ? Nàng không biết với những môn học khác có phải như thế chăng, nhưng với những người yêu chơi đàn, tập luyện mỗi ngày là sự sống và là hơi thở. Càng tập luyện, họ lại càng say mê. Chỉ khi tập sai phương pháp thì mới khiến tâm trí con người ta chán nản và muốn rời bỏ. Tuy nhiên, nàng tin rằng Floris chưa bao giờ cảm thấy chán ghét Piano. Với Floris, hoàn thành những bài tập Piano được giao là một công việc quen thuộc, một thói quen.  Thằng bé luôn biết làm nàng hài lòng vì sự chỉnh chu ấy.  Và trong mắt nàng, Floris là một đứa trẻ ngoan, một học sinh tốt.      

Nhưng hôm nay, Floris khiến nàng bất ngờ.  

  • NaNa, những bài tập cô giao cho con như là nghe nhạc, làm bài tập lý thuyết âm nhạc và tập bài Mario, với bài trong sách nữa…con cũng có làm ạ! Có điều con không hiểu… – Floris vẫn ngồi trên ghế xoay, tay nó mân mân một con lego, ánh mắt nó thu vào sâu hắm và nhíu đôi lông mày màu bạch kim, nó nhìn nàng. 
  • …không hiểu như thế nào? – Nàng ngồi trên giường, xếp lại những cuốn sách và tìm kiếm thứ gì đó.
  • Con không hiểu tại sao con có thể nghe nhạc được rất nhiều lần, làm được rất nhiều bài tập lý thuyết âm nhạc, nhưng lại tập đàn rất ít…- Floris trả lời 

Vừa lúc ấy nàng tìm thấy tờ giấy giao bài tập đã viết cho Floris trước ngày về Việt Nam.  Thằng bé nói đúng, nhiệm vụ nghe nhạc và làm bài tập của nó có rất nhiều ngôi sao, nhưng tập đàn thì dường như chỉ lấm chấm vài cái.   Nàng hỏi, Floris nghĩ xem vì sao lại như thế?

  • Con cũng không biết….có thể là con chưa đủ khả năng để tập bài Mario đó. – Thằng bé trả lời, hai bàn tay nó múa máy điêu luyện như một diễn giả – Và giống như là, khi trình độ thực tại của mình chưa đủ mà mình phải làm cái gì đó vượt quá khả năng hiện tại mình đang có, thì cũng chỉ là đang giết thời gian mà thôi…
  • À, vậy nếu chúng ta gọi đó là thử thách thì có hợp lý hơn không? – Nàng hỏi lại với một nụ cười.
  • Cũng có thể như vậy… – Floris nhún vai, gật nhẹ.
  • Cũng có thể khi chúng ta chưa dành đủ một lượng thời gian cần thiết cho những gì chúng ta muốn làm, kết quả của nó hiển thị ra rất khó như cách mà chúng ta muốn thấy… – Nàng đặt tay lên vai Floris – Nhưng không sao, nếu vậy cứ để bài Mario đó sang một bên, để xem hôm nay cô sẽ giúp gì cho con.

Đây là chính xác những gì nàng e ngại, lý do khiến nàng lần lựa khi chưa muốn nhắn tin lại cho Marloes ngày hôm qua về buổi học hôm nay.  Nàng sợ cảm giác Floris chưa sẵn sàng muốn học tiếp và thằng bé đã nghỉ học quá lâu để có thể tiếp tục.  Nhưng những giả tưởng đó chưa tồi tệ bằng cảm giác, những tiết học Piano với nàng không đủ hấp dẫn so với cuộc sống thực của một cậu bé 14 tuổi ở trường học. Sự liên kết rời rạc giữa Piano và mong ước xa xưa của thằng bé cũng như một thế giới mới Floris chuẩn bị bước vào như những viên gạch bị sắp xếp chệch choạt, khễnh khãng.  Là một học sinh lớp bảy, thằng bé đang đứng trước cơ hội được nhìn ngắm thế giới như người sắp đến tuổi trưởng thành, và bạn bè bao quanh nó là thứ gì đó vô cùng lôi cuốn.  Piano, một nhạc cụ đòi hỏi sự kiên trì tập luyện đôi khi đến mức khô khan như thế này liệu có còn đủ sức hút với cậu học sinh lớp 5 ngày nào mà nàng từng gặp năm xưa? 

Nàng sợ một ngày nào đó, Floris sẽ rời xa chiếc ghế Piano và rời xa những gì từ ban đầu đã gắn kết nàng với nó, và…có thể là rời xa cả nàng.  

Trái Tim nàng đau khổ khi phải nghĩ như vậy.  Trong cả buổi học hôm ấy, nàng nghĩ đến viễn cảnh như thế.  Floris mở cánh cửa và bước ra ngoài, xa kia là sân trượt tuyết, ván trượt của thằng bé đang chạy băng băng xuống những dãy đồi tuyết trắng xoá, khuôn mặt và nụ cười của nó rạng rỡ. Bên đây là sân banh, những tiếng reo hò và cổ vũ trên khán đài, Floris ghi bàn và cả đội hân hoan chúc mừng thằng bé.  Floris trở về nhà, cây đàn Organ phủ bụi im lìm một góc dường như chẳng có thể gợi lên một chút cảm hứng nào.  Cây đàn bị lãng quên, những buổi học cũng được gác một bên.  Nàng chào tạm biệt Floris và ra đi.  

Quả là một câu chuyện đau lòng nhưng phổ biến.  Nàng hiểu nó cũng có thể xảy ra với mình một ngày nào đó.  Trở thành giáo viên đâu có nghĩa là nàng phải có trách nhiệm với mọi thành tựu của mọi con người.  Sự thành công của một cá nhân, còn tuỳ thuộc vào nỗ lực của chính cá nhân đó.  Chuyến xe bus 143 dừng ở bến Express Bus Terminal, nàng xuống xe, giấu tay vào áo khoác và bước đi lặng lẽ hoà vào đám đông.  Gió mùa thu kéo qua, thành phố chìm vào yên lặng.


*Hình ảnh của Naty

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!