Nhật ký *n: Edison không thất bại

          Trưa hôm qua, khi ngồi nói chuyện với Emily. Mình có buồn hay không, chính mình cũng không rõ…

Như mọi lần, Emily và mình luôn thảo luận rất thẳng thắn với nhau về việc học Piano của hai đứa trẻ.  Là một người phụ nữ đến từ nước Đức xa xôi, những phản hồi của Emily lúc nào cũng chứa đựng đầy sự rõ ràng và dứt khoác khi cô vói với mình về những suy nghĩ của cô.

Có lẽ ai đã từng hân hoan cầm trên tay tấm bằng tốt nghiệp trường Nhạc cũng đã từng cảm thấy hoang mang về khả năng của bản thân khi đối diện với một vài đứa trẻ đặc biệt.  Và cô con gái út của Emily trong trường hợp này, là chính “đứa trẻ đặc biệt” ấy.

Con bé chỉ mới 6 tuổi và chưa bao giờ tham gia bất kỳ một lớp học âm nhạc nào trước đây, với nụ cười tươi tắn và đôi mắt thông minh ấy đã từng khiến mình cảm thấy lo lắng trong từng tiết học.

Đôi khi để chuẩn bị cho một tiết dạy vỏn vẹn 45 phút, mình phải xới tung mọi ngóc ngách lên để tìm ra một vài thứ thật sự hay ho. Rồi chính mình, ngồi mày mò hàng giờ để thiết kế những trò chơi, tư liệu giảng dạy với hy vọng, cố gắng làm hết sức để giúp cho cô bé cảm thấy đã hiểu bài.

Nhưng mình vẫn thất bại. Cho dù có sử dụng một mỹ từ nào khác đi nữa, thì việc thừa nhận mình-thất-bại có lẽ là một ý niệm đúng đắn nhất trong thời điểm này.  

Nhưng mình có dừng lại không vì sự thất bại này?

Thay vì trả lời có hay không, mình muốn đem ra 6 câu hỏi dưới đây và có thể chính mình sẽ phải dành thời gian để suy nghĩ.

1. Có phải phương pháp/cách thức giảng dạy của tôi là thực sự hiệu quả và phù hợp với cá nhân của học viên?

2. Tôi có đặt ra các mục tiêu cụ thể và định hướng rõ ràng cho từng giai đoạn không? 

3. Tôi có thực sự truyền cảm hứng cho người học hay chỉ quan tâm đến kết quả thông qua những tiêu chuẩn?

4. Tôi có thử nhiều phương pháp khác nhau để giảng dạy hay chỉ sử dụng một phương pháp ? 

Viết cho một cuối tuần bận rộn và hỗn độn.

19.02.2017

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!