Tôi đã trở thành giáo viên như thế nào…?

Tối hôm qua một buổi tiệc tất niên hoành tráng gần bờ sông đã diễn ra để đánh dấu chặng đường sáu tháng chiến đấu ở Wellspring của tôi và của mọi người.  Với tôi, hiện thực về khoảng thời gian này dài gấp đôi so với định nghĩa lý thuyết của nó.  Hầu như tất cả các buổi sáng chạy  xe đến trường, tâm trí tôi đều đầy ắp suy nghĩ về các tiết học mình sẽ thực hiện ngày hôm ấy và làm thế nào để hiện thực hóa những mong ước trên các trang giáo án của tôi cách hiệu quả nhất.

Khi đến trường thật sớm, bước chậm rãi trên cái sảnh to giáp với sân bóng quen thuộc, tôi lại nghe tiếng chúng gọi tôi:” Cô Ngân ơi! Cô Ngân!”, những khuôn mặt thân quen, những ánh mắt thân thuộc khiến tôi phải tự hỏi mình cả ngàn câu hỏi.  Tôi đã làm hết sức chưa?  Có sai lầm nào tôi đã vô tình gây ra không? Tôi sẽ phải dùng âm nhạc như thế nào để có thể thay đổi chúng tốt hơn?  Chúng có thể trở thành những con người tốt hơn khi học nhạc không?  Và…tôi phải làm như thế nào nữa để chúng cảm thấy yêu âm nhạc?

Khi trả lời câu hỏi của một vị sếp cũ về dự định tương lai sau khi nghỉ việc ở đó, tôi không ngần ngại trả lời:”Mong muốn của tôi là được đóng góp nhiều hơn cho nền giáo dục âm nhạc tại Việt Nam và muốn học sinh Việt Nam được học nhạc như là những học sinh các nước phát triển.”  và để biến mong muốn của tôi không chỉ là những con chữ nằm yên trên một tờ giấy, tôi đã lao vào cuộc chiến này, làm rất nhiều thứ, ngay cả việc phạm sai lầm.

Sau sáu tháng, hành trình trở thành một giáo viên đã dạy cho tôi rất nhiều điều.  Và dưới đây, là một số điều mà tôi đã học được:

1.Nghĩ trước khi nói 

Suy nghĩ trước khi phát ngôn đòi hỏi tôi phải luyện tập sự bình tĩnh,  tính tập trung và đầu óc linh hoạt.  Ngay cả khi tôi đang nói về một điều gì đó với học sinh thì đã phải nghĩ tới điều tiếp theo mình phải nên trình bày như thế nào.  Quả thật, sự ấp úng và không trơn tru trong việc diễn đạt kiến thức cho học sinh khiến tôi không thấy tự tin với bài giảng của mình.  Công thức với tôi cho việc này đó là: Bình tĩnh + chậm rãi + suy nghĩ nhanh + nói rõ ràng. 

2. Ngôn ngữ cơ thể 

Ngôn ngữ cơ thể là yếu tố cần thiết để dẫn nguồn điện từ giáo viên đến học sinh.  Giáo viên, theo tôi, như là một diễn viên thật sự, nhưng cái diễn đó sẽ đến từ cái tâm khao khát của họ, mong muốn được truyền đạt kiến thức cho những học sinh thân yêu của mình. Trong bốn mươi phút, tôi luôn cố gắng để nhìn vào mắt học sinh và “high five” với chúng mỗi khi chúng trả lời đúng một câu hỏi nào đó, hoặc là tôi sẽ di chuyển chung quanh lớp và sử dụng một số tư thế tay để diễn đạt ngôn lời của mình.  Ngôn ngữ cơ thể có được khi chúng ta luyện tập thường xuyên và từ khóa để đạt được điều này chỉ có hai từ: Tự Tin. 

3. Giữ giọng nói cao hơn bình thường

Tôi không hề biết điều này cho đến khi trở thành một giáo viên thực sự.  Theo tôi, một giọng nói cao, sáng và diễn cảm luôn gây được sự chú ý của học sinh hơn là một giọng nói trầm và thấp.  Để giữ giọng được cao và rõ, tôi dành mười phút mỗi buổi sáng trước giờ dạy để luyện thanh.  Điểm đặc biệt tôi nhận ra trong quá trình mình thay đổi giọng nói chính là khi luyện thanh trong một căn phòng lớn, tôi không bị cảm giác giới hạn về vật lý và vì thế có thể thoải mái hát to, nói to và từ lúc nào đó giọng tôi đã cao hơn trước đây khoảng một cung.   

4. Hài hước và linh hoạt 

Hài hước và linh hoạt luôn đi với nhau.  Người giáo viên thông minh, theo tôi, là khi họ linh hoạt để biết khi nào cần một câu nói hoặc một cử chỉ hài hước để đạt được một số mục đích nhất định trong tiết dạy của mình.  Sự hài hước của giáo viên nếu như đặt đúng lúc và đúng chỗ sẽ phát huy rất nhiều tác dụng tích cực đến nội dung tiết học và khả năng tiếp nhận của học sinh.  

5. Đừng sợ! 

Tôi nghĩ rằng, phải có lòng dũng cảm và kiên cường lắm thì mới có thể trở thành một giáo viên chân chính.  Trong suốt sáu tháng, tôi đã dặn lòng mình không được sợ mà phải dũng cảm, dũng cảm thử những phương pháp mới, những cách mới, phải liều lĩnh sáng tạo một trò chơi mới,  phải can đảm đứng trước học sinh và trình bày một kiến thức khó nhằn với chúng mà khiến chúng vẫn thấy dễ dàng, phải điên và phải máu.  Nếu như sợ hãi, tôi có thể đã dừng lại và không học được gì.   

Có lẽ một trong số những điều trên đây, tôi và các bạn không hề được dạy qua từ một trường sư phạm nào.  Tất cả chúng, đều là những bài học chúng ta tích góp được qua nhiều năm tháng lăn lộn nơi bục giảng chiến trường.

Khép lại một chặng đường ngắn ngủi đẫm mồ hôi và nhiều nước mắt, tôi xin chúc tất cả chúng ta sẽ luôn rạo rực nhiệt huyết, sục sôi máu lửa và thật nhiều yêu thương để viết tiếp hành trình của những người thắp sáng cho một thế hệ tương lai.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!