Một sáng ảm đạm tháng 5. Bầu trời vẫn còn đậm màu xám xịt của cơn mưa đêm qua và những tia nắng dường như vẫn còn đang ngủ nướng đâu đó.
Tôi mệt mỏi bắt chuyến xe bus đến nhà học sinh để có một tiết dạy sớm. Ngồi nhìn từng dòng xe di chuyển chậm chạp và dòng thời gian đang trôi qua vô nghĩa. Tôi tự hỏi tại sao mình phải mất nhiều thời gian đến như vậy để đi dạy? Tại sao mình không dùng thời gian này để phát triển chuyên môn âm nhạc của mình? Hoặc đáng lẽ bây giờ mình đang ngồi trên ghế lười và tay cầm một cốc cà phê nóng ấm để thong thả ngắm một ngày mới đang tới…
Tại sao tôi phải làm việc này?
Tôi tưởng tượng 10 ngón tay của mình đang lướt trên những phím trắng đen. Những bản Etude đang ở đó chờ đợi, chúng đã mong mỏi được vang lên nhiều đến mức nào qua đôi bàn tay của tôi…?
Và xe bus đỗ lại. Tôi biết mình không thể trốn tránh trách nhiệm. Và dù muốn hay không, mọi việc vẫn phải được xảy ra đúng như lịch trình của nó. Dù là vậy, nhưng chưa bao giờ trong cuộc đời mình, tôi lại cảm thấy muốn từ bỏ công việc này nhiều đến như thế.
Đó là một trạng thái cảm xúc chưa bao giờ xảy ra trước đây. Trong nhiều năm, giảng dạy Piano là một công việc đem đến rất nhiều niềm vui và hạnh phúc cho tôi. Chẳng có khi nào tôi cảm thấy nghi ngờ về những gì mình đã làm và đang làm. Nhưng buổi sáng hôm ấy điều đó đã xảy ra. Buổi sáng hôm ấy, tôi không muốn đi dạy.
Tôi gặp học sinh, con bé chào tôi với một kiểu quen thuộc. Trong tôi u ám mệt mỏi như một đám mây màu xám nặng nề. Tôi ngồi xuống ghế và cố nghĩ xem hôm nay mình sẽ dạy gì đây. Đầu óc đông đặc. Chẳng có ý tưởng nào hay ho đến cả.
Nén một cái thở dài. Tôi giở cuốn sách ra và bảo con bé hãy chơi bài tập của nó tuần trước và không mong đợi gì.
Những ngón tay rất bé đặt lên phím đàn sẵn sàng. Đôi mắt chăm chú. Âm nhạc vang lên. Con bé chuyển động và lắc lư theo nhạc. Với cánh tay mềm mại, những ngón tay thực hiện động tác legato đầy uyển chuyển. Rất chăm chú. Chỉ có con bé với những phím đàn.
Có thứ gì đó bóp chặt lấy tôi. Giây phút yên lặng lắng nghe tiếng đàn của một đứa trẻ mà trước đây mình từng biết, hoàn toàn không thể ngồi yên quá 10 phút, không thể sử dụng cổ tay mềm mại, không thể thả lỏng cánh tay thoải mái…nay đã hoàn toàn có thể chơi Piano đầy nhạc cảm và vô cùng yêu thích âm nhạc.
Con bé quay sang tôi, cũng với ánh mắt đó. Tiếng nhạc đã dừng và thời gian chậm lại. Tôi nắm lấy những ngón tay gầy nhỏ và mỉm cười. Ánh nắng len vào dưới mái hiên nhà và chiếu một màu lung linh trên những chiếc lá xanh non…
Nhật ký của một cô giáo dạy Piano.
23.05.2022

Ngân là một giáo viên dạy đàn Piano và Âm nhạc cho trẻ em. Hiện cô đang dạy Piano tại Seoul, South Korea và song song đó là nghiên cứu phương pháp giảng dạy phù hợp cho lứa tuổi tiểu học. Cô là người sáng lập trang Tôi Dạy Piano.
Dễ thương ghê, cảm ơn mấy dòng của chị nè, em cũng đi dạy và nhiều lúc tụt cảm hứng lắm, chỉ có học trò là niềm vui giúp mình bật sức lại