“Khi nghe tiếng nhạc ấy tôi cứ đi theo, cứ ngỡ như là tiếng hát của thiên thần…”
Victor Creel – Stranger Things (Season 4)
Có một điều tôi luôn tự hỏi: “Vì sao âm nhạc lại có chức năng xoa dịu nhiều đến như thế?”
Điều gì ở trong chúng ta ra hiệu cho chúng ta biết rằng những giai điệu nào khiến tâm trí của chúng ta thoải mái hoặc là không? Tất nhiên là khoa học đã giải thích có những bước sóng được phát ra từ tín hiệu âm thanh rồi truyền đến tai và nguồn âm này phù hợp với thính giác con người.
Nhưng tại sao lại chỉ có những sóng âm mặc định nào đó mà không phải là tất cả? Điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta có thể nghe được tất cả mọi thứ và không có một bộ lọc quy chuẩn nào? Tại sao có những bản nhạc đem đến cảm giác bình an thoải mái, một số thì không? Và lý do nào để một số bản nhạc trở thành bất hủ trên thế giới còn phần khác thì bị quên lãng? Chắc chắn, bên trong chúng ta đang tồn tại một bộ lọc nào đó rất bí ẩn và khó lý giải.
Bộ lọc này như một cái ray bột. Nó giữ lại những thứ phù hợp với tính cách, xu hướng, tuổi tác, giới tính của chúng ta. Và đôi khi là cả cảm xúc của chủ thể. Sau đó, nó lượt đi những thứ chủ thể cảm thấy không thoải mái, không thích. Và từ đó, một bài hát yêu thích của một người được điền vào chỗ trống.
Hầu hết đều sẽ có nhiều lý do khác nhau cho mỗi người trong việc lựa chọn bài hát yêu thích của mình. Tuy nhiên, điểm chung đặc biệt nhất chính là, tác phẩm nghệ thuật đó có một sự kết nối với cảm xúc. Đó có thể là bất cứ cảm xúc nào chúng ta từng có. Hạnh phúc, vui sướng, thanh bình, phấn khích hay là cả cảm xúc tiêu cực như cô đơn, buồn chán, mất mát, tan vỡ…Tất cả những từ ngữ trên đều đã từng là một mắc xích quan trọng trong việc chúng ta lựa chọn một bản nhạc mình cảm thấy yêu thích.
Tuy nhiên! Phép màu chỉ thật sự xuất hiện khi giai điệu của bản nhạc đó vang lên. Ca từ, âm nhạc, tiếng trống đập, vòng hoà âm, giọng ca của người ca sĩ, vv…vv…sự hoà trộn đó mang cảm xúc của chúng ta đến một nơi nằm ngoài thực tại. Đó có thể là một ký ức đẹp đẽ, đó có thể một khát vọng trong tương lai, đó có thể là cái hôn đầu tiên, là vòng tay của mẹ, là cái xoa đầu của ba, nó có thể là bất cứ thứ gì đưa tâm trí của chúng ta vượt ra ngoài giới hạn nơi chúng ta đang ở.
Trong Strange Things mùa 4, nhân vật Max đã bị rơi vào thế giới đảo ngược và cô bị lạc trong sào huyệt của quỷ Vecna. Ở ngoài thế giới thực, các bạn của cô đã tìm ra cách để đánh thức Max ,đó là bật lên bản nhạc Running Up To Hill* mà cô yêu thích.
Với những rung cảm từ bản nhạc mang phong cách Disco của thập niên 80 và tiếng trống đặc trưng cùng với ca từ quen thuộc. Tâm trí của Max được đánh thức và trong thế giới đáng sợ ấy, cô đã nhìn thấy một lối thoát cho mình – Cánh cửa ánh sáng đang mở, nơi phát ra bản nhạc cô yêu thích.
Những chiếc vòi quỷ siết chặc lấy cuống họng của Max và từng dây thần kinh trong não cô đang báo hiệu liên tục rằng sự sống của cô chỉ còn mỏng manh như một sợi chỉ sắp đứt. Quỷ Vecna muốn cô tin rằng nỗi đau này là thật, chốn địa ngục chết chóc đó có thể nhấn chìm Max để cô không còn quay trở lại được với thế giới tươi đẹp của mình được nữa.
Nhưng giai điệu của Running Up To Hill đã đem cô ra khỏi đó. Âm nhạc của bài hát đã vực dậy tâm trí Max và ban cho cô một sức mạnh kỳ lạ. Âm nhạc đã thực sự cứu lấy cuộc đời cô bé. Chỉ trong gang tấc.
Âm nhạc thật sự luôn là một món quà đặc biệt được ban tặng cho chúng ta. Ngày hôm nay tôi muốn tự hỏi mình: Bản nhạc nào có thể cứu lấy tôi nếu tôi rơi vào nơi tăm tối?
Còn bạn? Bản nhạc nào có thể mang cho bạn sức mạnh để vượt lên những mệt mỏi của thực tại?
Nhật ký của một cô giáo dạy Piano
Thứ hai, 30.05.2022
Ngân là một giáo viên dạy đàn Piano và Âm nhạc cho trẻ em. Hiện cô đang dạy Piano tại Seoul, South Korea và song song đó là nghiên cứu phương pháp giảng dạy phù hợp cho lứa tuổi tiểu học. Cô là người sáng lập trang Tôi Dạy Piano.