Mùa hè năm 2000, một bao thư bìa trắng được gửi đến nhà tôi. Địa chỉ ghi rõ ràng đầy đủ: Nguyễn Lê Kim Ngân – số nhà xxxx, yyyy, zzzz. Bên góc trái bìa thư là logo của trường Nhạc Viện Tp.Hồ Chí Minh được in đậm nét. Tôi hồi hộp mở thư, tốc độ không nhanh cũng không chậm.
Thông báo kết quả tuyển sinh – Nhạc Viện Tp.Hồ Chí Minh
Thí sinh: Nguyễn Lê Kim Ngân đã trúng tuyển….
Tôi nhớ mắt mình chỉ vừa đọc đến đó thôi thì tay chân đã ríu hết lại. Một niềm vui sướng lạ kỳ trào dâng khiến tôi đứng hay ngồi cũng không thấy thoải mái cho được. Mẹ đang đi chợ và tôi chưa bao giờ tôi mong mẹ đi chợ nhanh về đến như thế. Cầm giấy báo nhập học trên tay , giây phút đó, tôi hiểu rằng mình sẽ bắt đầu bước vào một thế giới mới, thế giới của những giấc mơ nghệ thuật.
———–
Không biết có phải vì tôi sinh vào những tháng cuối năm hay bởi vì năng lực bản thân yếu kém mà trong thâm tâm lúc nào tôi cũng cảm thấy bạn bè xung quanh giỏi hơn mình.
Những năm đầu chúng tôi được thong thả làm quen và trải nghiệm với âm nhạc. Kiến thức hầu hết đều rất căn bản và sơ cấp. Ngày tháng đến trường êm đềm trôi qua. Lớp học như một câu lạc bộ âm nhạc nho nhỏ và dễ thương.
Nhưng bắt đầu từ năm thứ 3, có một áp lực vô hình nào đó khiến tôi ngày càng thu mình lại.
Các bạn trong lớp đều rất thông minh nhanh nhạy. Thầy cô giảng một hồi là hiểu bài ngay. Giơ tay phát biểu đôm đốp như đã được học từ lâu lắm rồi. Còn tôi thì lúc nào cũng tránh né ánh mắt của giáo viên và ngồi im lặng, vờ như tôi vẫn đang đi tìm lời giải cho những câu hỏi. Nhưng kỳ thực là tôi vẫn chưa hiểu bài.
Mọi thứ tệ hơn trong lớp Ký Xướng Âm, nơi mà bạn chẳng thể nhờ vả được ai và hầu hết tất cả bài tập đều phải thực hiện một cách cá nhân, thực hiện trước cả lớp. Năng lực thật sự của bạn sẽ được phơi bày ở đó và mọi người sẽ tung hô ngợi khen bạn hoặc cười khúc khích về những gì bạn đã hát.
Tôi thấy ám ảnh môn học đó, đến bây giờ cảm giác đó vẫn còn.
Sờ lên mặt giấy trắng phẳng phiu, tôi chẳng tìm được một vẻ đẹp nghệ thuật nào trong những bài tập đọc nhạc toàn nốt với nốt. Cả lớp ai cũng đều chăm chú hát rập ràng, nhìn mọi người xem, dường như các bạn ấy chỉ toànlà những học sinh xuất sắc! Còn riêng tôi thì phải dỏng tai lên để nghe cô bạn kế bên và hát nhại theo những gì cô ấy hát.
Nhiều lần tôi còn nghĩ, có phải mình đã ngồi ở nhầm chỗ rồi không?
Ngân là một giáo viên dạy đàn Piano và Âm nhạc cho trẻ em. Hiện cô đang dạy Piano tại Seoul, South Korea và song song đó là nghiên cứu phương pháp giảng dạy phù hợp cho lứa tuổi tiểu học. Cô là người sáng lập trang Tôi Dạy Piano.