Quên đi mình đã từng là ai

Quên đi mình đã từng là ai,

Trong tiết học thứ hai với cô Irmi, nhóm của mình đã thực hành một bài tập liên quan đến việc “cởi bỏ” những quan điểm cũ kỹ của bản thân để tiếp cận với tri thức mới.

Là một người chơi nhạc lâu năm và cũng là một giáo viên nhiều kinh nghiệm, luôn có những thứ được đóng khung bên trong mình vô cùng chặt chẽ. Giống như có hai con mắt để nhìn thấy, mình tin vào những gì đã được học, những gì bản thân đã thực hành trong nhiều nhiều năm, giống như mình đã tin vào những gì mắt thường của mình có thể nhìn thấy.

Và bài tập của cô Irmi đã đẩy mình vào một ngưỡng rất khó chịu đó là: Nhắm mắt lại và để cho người khác dẫn dắt. Việc đó chẳng hề dễ dàng. Ngồi đây và viết lại những dòng này mình vẫn còn đôi chút cảm giác ám ảnh, sợ hãi và lo lắng khi bước đi với đôi mắt nhắm tịt và hai tay thì lại không thể điều khiển.

Nhưng rồi mình bắt đầu học bài học về sự tin tưởng.

Tin tưởng vào những người dẫn dắt. Tin rằng họ biết điều họ đang làm. Tin vào quá trình của toàn bộ những gì đang diễn ra, đều sẽ mang đến kết quả tốt đẹp. Mình đã học bài học về sự tin tưởng.

Và mình học cách quên đi những gì mình đã biết. Quên đi đôi mắt là thứ mình vẫn hay nhìn sự vật. Quên đi tâm trí là nơi mình có thể phán đoán mọi việc đúng sai. Quên đi trực giác, quên đi trí nhớ…Mình phải cởi bỏ xuống đất tất cả những điều đó, để một cái gì đó mới sẽ có chỗ để chen vào.

Trong bóng tối của đôi mắt, mình chấp nhận để cho hai người bạn dẫn đường, nương theo “flow” của họ, đón nhận nguồn năng lượng của họ và đi theo họ.

Đó là lúc, mình cũng đã quên đi mình đã từng là ai.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!