Với đổ tuổi từ 4 đến 7 tuổi, học một nhạc cụ nên luôn đi kèm theo những trò chơi và qua các trò chơi, trẻ sẽ hiểu về âm nhạc một cách tốt hơn, nhanh hơn. Đây là file pdf bộ tiết tấu nốt đen và nốt trắng khá hữu ích và linh hoạt để mọi người sử dụng trong giảng dạy và thiết kế các trò chơi phù hợp. Trong file này mình cũng đề xuất một số trò chơi có thể áp dụng trong trường hợp mọi người chưa biết sử dụng sao cho thật hiệu quả.
Chú nhện tàng hình.
Một trưa hè trời Sài Gòn nắng đổ lửa, vừa đáp xuống sân bay Tân Sơn Nhất được độ vài tiếng, tôi đã nghĩ phải đi thăm các bạn học sinh yêu dấu của mình trong ngay buổi chiều hôm đó.
Ngày mới chuyển đến Seoul, thời tiết chuyển mình từ đông sang xuân hơi lành lạnh. Buổi tối nằm thao thức vì khó ngủ vậy mà trong những cơn mơ, những khuôn mặt thân yêu ấy lại hiện ra với tôi rõ rệt, hệt như mới ngày hôm qua tôi vẫn còn đứng trước mặt chúng và thao thao đủ thứ tuyệt vời về âm nhạc.
Vì sao trẻ nên học chơi một nhạc cụ? (Phần 1)
“Tất cả những người thông minh không nhất thiết phải là những người chơi nhạc, nhưng tất cả những người chơi nhạc rõ ràng là những người rất thông minh.”
Chúng ta đều biết âm nhạc đóng một vai trò to lớn trong sự phát triển trí não của trẻ em. Các công trình nghiên cứu từ Âu đến Á đều chứng minh một quan điểm: Giáo dục âm nhạc từ những giai đoạn thơ ấu góp phần cho sự phát triển trí não của trẻ em ở giai đoạn trưởng thành.
Phương pháp Suzuki – Làm thế nào để thực hiện hiệu quả?
Phương pháp Suzuki đặc biệt chú trọng khai triển một ý niệm cho rằng tất cả mọi trẻ em đều có tài năng, và tài năng này có thể được phát triển và nâng cao thông qua một môi trường khuyến khích và bồi dưỡng. Không ai có thể định trước tài năng của một đứa trẻ mà chỉ có thể nhận biết được tài năng của nó trong khuôn khổ là tài năng ấy có cơ hội để phát triển hay không, hay là lại để hao phí. Thế nên, trong mỗi đứa trẻ (nếu nó không bị ngăn trở bởi khuyết tật về cơ thể hoặc về tâm thần) đều có một “thiên tài tiềm ẩn” hoặc khả năng “lĩnh hội tối đa” sự vật. .
8 Tiêu chí để lựa chọn giáo viên cho con bạn!
Cách đây khoảng hơn 20 năm về trước, tôi nhớ như in cảm giác lần đầu tiên được đi học đàn Organ tại nhà của một thầy giáo già gần nhà. Bởi vì sự lựa chọn này không đến từ cá nhân mình, mà là từ mẹ, (như bao đứa trẻ khác) nên việc đến lớp lúc đó với tôi thật không có gì là vui. Thời điểm đó, khoảng năm 1997, để tìm được một nơi gửi gắm con cái mình được học đàn, học nhạc là cái gì đó rất xa hoa với người dân thành phố tôi sống.
Tôi đã trở thành giáo viên như thế nào…?
Tối hôm qua một buổi tiệc tất niên hoành tráng gần bờ sông đã diễn ra để đánh dấu chặng đường sáu tháng chiến đấu ở Wellspring của tôi và của mọi người. Với tôi, hiện thực về khoảng thời gian này dài gấp đôi so với định nghĩa lý thuyết của nó. Hầu như tất cả các buổi sáng chạy xe đến trường, tâm trí tôi đều đầy ắp suy nghĩ về các tiết học mình sẽ thực hiện ngày hôm ấy và làm thế nào để hiện thực hóa những mong ước trên các trang giáo án của tôi cách hiệu quả nhất.
Bốn điều cho giáo viên mới, khi tổ chức lớp học.
Nếu được hỏi câu này, phần lớn giáo viên sẽ trả lời là vui vẻ. Nhưng, sự thật là, một lớp học vui vẻ sẽ không thể là một lớp học yên lặng.
Dưới góc nhìn của một giáo viên rất mới, tôi tin rằng một lớp học nơi học sinh hoạt động sôi nổi tích cực thì đáng giá hơn nhiều so với một tiết học im ắng với hai mươi cặp mắt nhìn chăm chăm lên bục giảng. Bởi vì, chỉ khi trao đổi và thảo luận, các ý tưởng mới thực sự được hình thành và đi sâu vào trong tâm thức người học.
Hãy dẫn đường cho chuột Mickey!
Trong rất nhiều câu chuyện về giáo dục âm nhạc tại Việt Nam, các giáo viên thường phải giải một bài toán khó về việc làm sao để giúp học sinh đọc được nốt nhạc một cách tốt nhất nhất. Bài toán hóc búa nhưng không phải ai cũng có lời giải. Bởi thật sự, yêu cầu của bộ môn Âm Nhạc phổ thông không đòi hỏi học sinh phải biết đọc nhạc và xướng âm thật trôi chảy, và cũng vì thói quen đó mà trong các sách giáo khoa Âm Nhạc của học sinh cấp I và cấp II lúc nào cũng đầy ắp những bút chì viết Đồ, Rê, Mi…
5 hoạt động Cảm thụ Âm nhạc cho học sinh lớp 1
Sáng thứ sáu, các bạn nhỏ lớp Một rồng rắn lên mây từ thang máy đến hành lang. Những bộ quần áo lấp lánh dưới ánh nắng nhấp nhô nhịp nhàng như đàn chim nhỏ. Các bạn nhìn thấy cô giáo từ xa thì đua nhau gọi lớn vọng cả hành lang: “Cô Kim Ngân! Cô Kim Ngân” và cô giáo cười, và các bạn cười, và cô chơi đàn, và các bạn hát. Tất cả tiến vào lớp học, căn phòng nhộn nhịp không khí vui vẻ trong tiếng hát trong trẻo của các bạn và tiếng đàn ấm áp của cô.
Ba ngộ nhận sai lầm của một giáo viên mới.
Trong những bài viết trước đây của mình, tôi luôn chia sẻ kinh nghiệm làm sao để tạo nên một buổi học nhạc vui vẻ và sáng tạo. Mọi người đã có thể nhìn thấy một bức tranh rất đẹp với gam màu tươi sáng trên những trang blog lung linh của tôi. Nhưng như Trần Lập đã hát, “chặng đường nào trải bước trên hoa hồng, bàn chân cũng thấm đau vì những mũi gai…”, vì thế, hôm nay, tôi muốn chia sẻ về những sai lầm của mình, những ngộ nhận mà tôi đã từng mắc phải và cũng là những thất bại mà tôi đã học được rất nhiều từ chúng.

