Một ngày tháng tư năm 2018, tiết trời Seoul se lạnh. Cách đây chừng hơn ba tuần trước, tôi còn mới chuyển đến Seoul để bắt đầu một cuộc sống mới thì hôm nay đã bắt một chuyến tàu xa để gặp mặt học sinh đầu tiên của mình tại nơi xứ sở xa lạ. Ngày nhận được tin nhắn hỏi thăm về quảng cáo dạy Piano tại nhà đăng trên một trang điện tử, tôi gật đầu đồng ý ngay, dù vẫn chưa hình dung được điều gì đang chờ đợi mình phía trước.
“Nơi nào chỉ dành cho hai người?” (done)
Wies – cái tên thật đẹp. Nghe như cách người ta gọi vì sao lấp lánh nào đó trong dãy ngân hà.
Wies chỉ cao cỡ bằng một cái bàn máy may, con bé năm nay tròn ba tuổi. Tất cả về nó đều đáng yêu và dễ thương đến kỳ lạ. Đôi mắt, mái tóc, những ngón tay nhỏ, và cả tiếng cười giòn giã ấy mỗi khi chúng tôi làm gì đó hài hước với nhau. Tôi thực sự phải lòng con bé.
Những lúc tôi dạy cho anh hai, Wies hay ngồi chơi ngoài sân với đất cát và với vô số các thứ đồ chơi bằng nhựa lăn lóc trên sân. Hai anh em chúng cũng tạo một nơi ẩn náu bí mật bằng các tấm mút sofa lắp dọc cầu tuột như một pháo đài đồ chơi hệt như trong các bộ phim hoạt hình của Walt Disney. Trước buổi học hôm qua, Jun dắt tay tôi ra chỉ cho tôi thấy nơi ẩn náu bí mật của chúng.
Con không cần nói đâu!
Chúng tôi gặp nhau lần đầu vào một ngày đẹp trời tháng 8. Băng ngang qua những dãy nhà cao tầng của một Seoul hiện đại, tôi gom hết tất cả bầu không khí trong lành của một buổi sáng với niềm tin rằng cuộc gặp gỡ này chắc chắn sẽ rất tuyệt vời.
Tiếng chuông điện tử vang lên, cánh cửa tự động mở chầm chậm, đâu đó trong căn phòng âm thanh của hai đứa trẻ đang cãi nhau, một trai và một gái. Vài giây sau, tôi gặp chúng, Don 9 tuổi và Jin 6 tuổi. Cả hai đứa trẻ đều có khuôn mặt rất đậm nét Châu Á và khá thông minh, nhưng tôi để ý Jin có gì đó hơi e ngại khi giao tiếp với tôi.
Chú nhện tàng hình.
Một trưa hè trời Sài Gòn nắng đổ lửa, vừa đáp xuống sân bay Tân Sơn Nhất được độ vài tiếng, tôi đã nghĩ phải đi thăm các bạn học sinh yêu dấu của mình trong ngay buổi chiều hôm đó.
Ngày mới chuyển đến Seoul, thời tiết chuyển mình từ đông sang xuân hơi lành lạnh. Buổi tối nằm thao thức vì khó ngủ vậy mà trong những cơn mơ, những khuôn mặt thân yêu ấy lại hiện ra với tôi rõ rệt, hệt như mới ngày hôm qua tôi vẫn còn đứng trước mặt chúng và thao thao đủ thứ tuyệt vời về âm nhạc.
Tổng hợp tài liệu lý thuyết ABRSM Grade 1
Một chiều hè vắng lặng, góc lan can rợp bóng nắng tràn vào gian phòng khách những vệt màu trong suốt như pha lê. Bên cạnh tôi, Hansa đang ngồi viết vẽ hí hoáy gì đó với chiếc bút dầu màu vàng đồng… Trên chiếc ghế sofa to xù màu lông chuột, chúng tôi nằm ngồi ngả ngớn như hai đứa trẻ lên bảy. À thật ra, cô bé đã vừa lên tám, còn tôi thì mới độ hai mươi.
– “What are you drawing?” – Tôi thắc mắc.
Ba ngộ nhận sai lầm của một giáo viên mới.
Trong những bài viết trước đây của mình, tôi luôn chia sẻ kinh nghiệm làm sao để tạo nên một buổi học nhạc vui vẻ và sáng tạo. Mọi người đã có thể nhìn thấy một bức tranh rất đẹp với gam màu tươi sáng trên những trang blog lung linh của tôi. Nhưng như Trần Lập đã hát, “chặng đường nào trải bước trên hoa hồng, bàn chân cũng thấm đau vì những mũi gai…”, vì thế, hôm nay, tôi muốn chia sẻ về những sai lầm của mình, những ngộ nhận mà tôi đã từng mắc phải và cũng là những thất bại mà tôi đã học được rất nhiều từ chúng.
Nỗi cô đơn của các số nguyên tố.
Trường học có công bằng không?
Lớp học có là một xã hội thu nhỏ, nơi công lý được thực thi và các công dân được sống vui vẻ hạnh phúc ở đó không?
Năm 15 tuổi tôi bị một thằng to con trong lớp bắt nạt. Nó ghét tôi như người ta ghét một thứ bệnh dịch có thể bị lây lan nếu như phải đứng gần trong bán kính 100 centimet. Cách nó lộ liễu thể hiện sự miệt thị đấy càng khiến bản thân tôi cảm thấy dường như mình chẳng là một sinh vật hiện hữu nào đang tồn ở trường cả. Cộng thêm rất nhiều yếu tố khác, bạn bè, ngoại hình, năng lực, quả thật quãng thời gian đó là một cơn ác mộng kéo dài nhất thời đi học tôi từng có. Cô giáo chủ nhiệm của tôi rất bận rộn với nhiều trách nhiệm, sổ sách, điểm số, giáo án, các phong trào thi đua, các danh hiệu, gia đình và con cái…dù đã biết vấn đề của tôi nhưng không bao giờ cô có có thể giải quyết nó triệt để.
Làm thế nào để học sinh có thể “lắng nghe” chúng ta?
Điều gì khiến cho học sinh có thể thực sự “lắng nghe” chúng ta?
Nếu như bạn là một đứa trẻ 5 tuổi và lần đầu tiên gặp một người lạ mặt, sau vài lời giới thiệu từ một bên “trung gian”. Tuy rằng bạn biết đây sẽ là người dạy bạn chơi đàn Piano này, dạy bạn học hát, học nhạc. Nhưng liệu tâm lý của bạn có sẵn sàng để “tiếp nhận” người đó vào thế giới của bạn không?
Vì sao “Every Good Boy Does Fine” không thực sự “tốt?
Nếu là một giáo viên dạy Piano cho người nước ngoài hẳn bạn đã từng nghe nhiều về một mẹo đọc nốt nhạc trên dòng kẻ khóa Sol khá phổ biến đó là cách nhớ các ký tự đầu của năm chữ sau: Every Good Boy Does Fine cho năm dòng kẻ và với bốn khe sẽ là: F A C E.
Bạn đã từng thử bao giờ chưa?
Trong giảng dạy Piano, có lẽ việc dạy cho học viên có thể đọc đuộc nốt nhạc một cách trơn tru luôn là một vấn đề không nhỏ của các giáo viên. Đặc biệt với giáo trình Methode Rose, các bài tập đầu tiên đã sử dụng phương pháp học theo vị trí nốt Đô nên hầu hết các học viên nhỏ tuổi khi tập luyện bằng giáo trình này luôn mắc phải vấn đề về việc nhầm lẫn nốt Đô là số 1.
Offline #1: Gặp nhau và nói
Sài Gòn một buổi chiều cuối tuần hơi lất phất mưa, tôi ngồi trên xe để đi đến điểm hẹn buổi offline đầu tiền ở quán Lookinside số 121 đường Cù Lao mà lòng thấy chộn rộn đủ thứ cảm giác. Im lặng hồi lâu, tôi hỏi “tài xế” đang chở mình: “Anh nghĩ em có làm được không…?”, “Được! Em sẽ làm được!”. Anh vẫn luôn như vậy, luôn xô tôi về phía trước, chạy tới những hoài bão và đạt được những ước mơ hão huyền của mình.